Từ Bắc vô Nam - Trịnh Công Sơn






Những Sự Thật Về Cái Chết Của Hoàng Cơ Minh



- Hoàng Cơ Minh đã chết như thế nào ?
- Các ông tướng Thái khai thác "dịch vụ kháng chiến" ra sao ?

- Ai chủ trương khủng bố người làm báo ?

- Nhóm Nguyễn Đồng Sơn và những mưu đồ mới.


Trước khi nói đến cái chết của ông Hoàng Cơ Minh, thiết tưởng cần phải lội ngược lại thời gian, khi "Mặt Trận" được thành lập, và những hoạt động của nó, để từ đó đưa đến cái chết tăm tối của người đứng đầu tổ chức từng được xảo thuật tuyên truyền của "Mặt trận" đưa lên cao như một vị anh hùng dân tộc.

  • Từ Thu Tiền Ở Hải Ngoại, Đến "Chiến Khu Quốc Nội"
 Thật ra, vào năm 1982, khi hai ông Hoàng Cơ Minh và Phạm Văn Liễu dựng ra "Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam" (MTQGTNGPVN), thì nhóm này chỉ đưa được có 8 (tám) người về Thái Lan. Nhưng, nhờ biết cướp thời cơ lúc tinh thần người Việt lưu vong đang lên cao, và nhát là nhờ những xảo thuật tuyên truyền lừa bịp như mấy phút phim video "Đông Tiến" dàn cảnh ở Thái Lan, "Mặt Trận" đã đưa "uy tín" của "Chủ tịch Hoàng Cơ Minh" và phe nhóm lên rất cao.

Trong khi "chiến khu quốc nội" chỉ có trên phim video, thì tại hải ngoại, "Phong Trào Yểm Trợ Kháng Chiến" do ông Phạm Ngọc Lũy chủ xướng tha hồ thu góp tiền bạc, các "cán bộ lãnh đạo Mặt Trận" trở thành những "quan lớn phục quốc" và hách dịch. Đoàn vien "Mặt Trận" thì vênh váo, làm như là sắp giải phóng được đất nước tới nơi và sắp đè đầu, cưỡi cổ thiên hạ. Đây là giai đoạn cực thịnh của nhóm Minh-Liễu, vì đã thành công trong việc đánh lừa được đa số người Việt tỵ nạn, khiến một số ít người phát giác được trò lừa bịp của "Mặt Trận" có nói lên cũng không mấy ai tin, mà còn bị chụp mũ là Việt cộng, hoặc bị khủng bố.

Năm 1983, ông Hoàng Cơ Minh từ "chiến khu quốc nội" về Hoa Kỳ với chiếc khăn rằn quàng cổ để mở "Đại Hội Chính Nghĩa", tuyên bố là đã "thống hợp được 36 (ba mươi sáu) tổ chức khắng chiến gồm 10 000 (mười ngàn) tay súng ở quốc nội", nhưng sự thật "chiến khu" này chỉ là một mảnh rừng ở Buntharit, thuộc tỉnh Uborn, được viên tướng Thái Sút-Sai, Tư lệnh đơn vị 309 Tình báo làm ngơ cho sử dụng với số tiền "trà nước" lúc đầu khoảng 2000, 3000 đô la Mỹ, và phải đóng "hụi chết" hàng tháng từ  một tới ba ngàn Mỹ kim, chưa kể quà cáp biếu xén các bà tướng, bà tá "nước bạn".

"Chiến khu" này, chính là nơi đã được nhóm Minh-Liễu dùng để khai sinh "MTQGTNGPVN" vào ngày 8.3.1982, công bố "Cương lĩnh chính trị" kêu gọi "người người nổi dậy, nhà nhà thành công chiến đấu chống lại bạo quyền cộng sản". Tuy trình diễn rình rang và hô hào đao to búa lớn như vậy, nhưng thực ra như trên đã nói, cán bộ nòng cốt của "Mặt Trận" tại "chiến khu" không quá 8 người người (trong đó, có Hoàng Cơ Minh, Lê H., Nguyễn kim Hườn, Nguyễn Trọng H. Lạc), còn các "kháng chiến quân" xuất hiện trong video hầu hết là… thuê của Thái Lan!

  • Tàn Ác và Sắt Máu

Tuy số cán bộ của "Mặt Trận" tại "chiến khu" đếm không đủ mười đầu ngón tay, nhưng Hoàng Cơ Minh đã phong tướng… không quân cho tả hữu. Cựu Trung tá Nhảy dù Lê H., bí danh Đặng Quốc Hiền, được phong "Tướng Tư lệnh Lực lượng Kháng chiến",cựu Đại tá Dương Văn Tư (gia nhập "Mặt Trận" từ trại tỵ nạn Thái Lan) được phong "Tướng Tư lệnh Chiến khu (ở Uborn), ông cựu Trung úy Phòng 7 Bộ Tham Mưu Nguyễn Trọng H., bì danh Huy, được thăng "Đại tá Tư lệnh phó Lực lượng Vũ trang. Huy có một Album hình ảnh "Lễ Tuyên Bố Cương Lĩnh Mặt Trận" và sinh hoạt ở "chiến khu" đem vào các trại tỵ nạn để tuyên truyền và tuyển mộ quân.

Trong thời gian 1982-1983, có hai người Việt làm việc cho Tòa Đại Sứ Mỹ ở Bangkok là các ông V. và N., đã giúp nhóm Hoàng Cơ Minh rất nhiều. Tuy nhiên, sau một thời gian sôi nổi lúc đầu, những người có mặt tại Thái Lan đã thấy rõ hơn ai hết chân tướng của phe nhóm Hoàng Cơ Minh, nên ai có thể xa lánh dược, thì xa lánh, ai bị "kẹt" thì bất bình và bất mãn. Để trấbn áp các sự phản kháng và ngăn chận "đào ngũ" hoàng Cơ Minh đã cho thi hành kỷ luật thép, và hơn thế nữa, đã dùng sự tàn ác sắt máu đối với những người bất tuân phục. Không kể một số thanh niên vô danh theo "Mặt Trận" từ cac trại tỵ nạn, sau đó, đã bị thủ tiêu vì định bỏ "chiến khu", còn những cái chết bí ẩn của một số người dược dư luận biết đến. Được nói tới nhiều nhất là cái chết của kỷ sư Ngô Chí  (Trí) Dũng, một thanh niên trí thức đầy nhiệt huyết đã bỏ đời sống êm ấm tiện nghi ở Nhật Bản đi theo "Mặt Trận", người đóng góp rất nhiều cho "Mặt Trận" và cũng là người đã nuôi dưỡng "Chủ tịch Hoàng Cơ Minh" lúc còn bôn ba… ăn nhờ ở đậu tại Nhật. Ông Dũng đã tới sống tại "chiến khu" và rồi không biết chuyện gì đã xẩy ra, mà sau đó, ông Dũng bị giết chết hết sức bất ngờ, xác được vùi ở một khu rừng chồi tại Buntharit. Một người khác là bác sĩ Nguyễn Hữu Nhiều, một cựu sĩ quan trợ y trong QLVNCH được "Mặt Trận" tuyển mộ tại trại tỵ nạn, và thăng chức bắc sĩ. Ông Nhiều đã bị "Mặt Trận" xử tử. Chưa kể Đại tá Dương Văn Tư chết vì bệnh hoạn và thiếu dinh dưỡng, ít nhất cũng có ba người bị thủ tiêu tại "chiến khu" trong một thời gian ngắn.

  • Cái chết của Hoàng Cơ Minh

Vào năm 1985, khi tại Hoa Kỳ, cánh Phạm Văn Liễu, Trần Minh Công tách ra khỏi "Mặt Trận" và những mánh lới lừa bịp nhằm moi tiền đồng bào được chính các thủ phạm vạch áo cho người xem lưng, thì cũng là lúc tại Thái Lan, nhà cầm quyền nước này làm khó dễ, trục xuất toàn bộ nhóm Hoàng Cơ Minh về Mỹ (trong đó có Hoàng Cơ Minh, Nguyễn Kim Hườn, Nguyễn Trọng H…). Thật ra, Hoàng Cơ Minh không mấy khi có mặt tại Thái Lan. Thỉnh thoảng Hoàng Cơ Minh có qua Thái Lan, nhưng thường ở căn nhà tại khu Sảm-Sẻn, được gọi là "Hậu trạm", chứ ít khi ông ta xuất hiện tại "chiến khu".

Khi xảy ra vụ các "chiến hữu" chia ra hai phe bôi mặt đá nhau vì ăn chia không đồng đều và "Mặt Trận" đang thục sự tan rã thì Hoàng Cơ Minh ở luôn tại San Jose, Bắc California, thỉnh thoảng tới họp với các "xứ bộ" còn trung thành để làm ra vẻ "Mặt Trận" vẫn còn mạnh lắm. Ông ta mặc đồ lớn, chứ không còn mặc áo bà ba, cuốn khăn rằn ở cổ nữa!

Trong khi đó, "chiến khu quốc nội" tại Thái Lan lâm cảnh rắn không đầu, và bị "đuổi nhà" nên tự động tan rã, và còn một ít người vì lý do này hay lý do khác phải sống chết với "Mặt Trận" thì di chuyển lên vùng Udon.

Gần cuối năm 1987, sau khi tạm "củng cố hàng ngũ" còn lại ở quốc ngoại, hoàng Cơ Minh lại vận động đút lót để được trở lại "quốc nội Thái Lan" nhưng vừa đặt chân đến đất Thái, ông ta đã nhận được lệnh của viên tướng Svet, Tư lệnh vùng biên giới, bắt phải đổi căn cứ lên miền Bắc Thái. Hoàng Cơ Minh không còn cách nào khác hơn là phải tuân lệnh viên tướng Thái này, một lần nữa phải di chuyển căn cứ từ Udon lên Bắc Thái với dự định lập căn cứ mới tại khu Bukdahan, sát biên giới Thái-Lào. Chính trong cuộc di hành này, mà Hoàng Cơ Minh đã bị một số "kháng chiến quân" bắn chết. Bốn người trong số "kháng chiến quân"từng bị Hoàng Cơ Minh bỏ rơi ở Thái Lan từ năm 1985,  với sự xúi dục của tên Lưu Tuấn Hùng đã bất ngờ rút súng bắn sả vào Hoàng Cơ Minh trong lúc đang đi dọc đường.

Cần mở một dấu ngoặc ở đây để nói thêm về Lưu Tuấn Hùng. Y là một tên gián điệp Việt cộng dưới quyền điều khiển của Trung tá  công an Việt Cộng "Việt Dũng" thuộc "Sở công an TP Hồ chí Minh", được gửi đi vượt biên với ý đồ trường kỳ mai phục hoạt động trong các lực lượng chống cộng ở hải ngoại. Năm 1983, Lưu Tuấn Hùng được cựu Trung tá Nguyễn văn H. người từ trại tỵ nạn Sikiew ra làm việc cho cơ quan tình báo Hoa Kỳ ở Aranya Prathet đưa ra khỏi trại để điều tra và định dùng y xâm nhập Việt Nam, nhưng rồi kế hoạch không được thực hiện. Hùng được trả về trại Sikiew. (Ông NVH hiện cư ngụ ở Virginia. Vài tháng sau, người ta thấy Nguyễn Kim H. và Nguyễn Trọng H. đến trại tiếp xúc với Lưu Tuấn Hùng và kết nạp y làm "Đại diện Mặt Trận" tại Sikiew. Hắn đã mua chuộc được sự tín nhiệm của Hoàng Cơ Minh và được ông này sử dụng làm "tùy viên". Chính Lưu Tuấn Hùng đã xúi dục bốn người khác giết chết Hoàng Cơ Minh để đoạt hai ký lô vàng mà ông này mang theo định để đút lót các viên chức Thái trong việc lập lại "chiến khu" mới.

Sau khi Hoàng Cơ Minh "chết", nhóm người đi theo ông ta (độ 60 người) sợ bị Thái Lan bắt trừng trị, nên không còn con đường nào khác hơn là tạm thời vượt sông Mekong kéo nhau sang Nam Lào, không may lọt vào ổ phục kích của Lào Cộng, bị sát hại một số, còn một số bị bắt làm tù binh Việt Nam, trong số này có cả Lưu Tuấn Hùng. Bởi vậy, người biết chuyện không hề ngạc nhiên khi được tin  "Tòa án nhân dân TP hồ chí Minh" chỉ xử Lưu Tuấn Hùng tù treo! Một chế độ cộng sản sắt máu không bao giờ xử án treo kẻ đã vượt biên trốn ra khỏi nước, gia nhập lực lượng kháng chiến và trở về chống phá chúng bằng vũ khí. Trừ khi kẻ ấy là người của chúng cài vào. Chi tiết về cái chết của hoàng Cơ Minh đã được một số sĩ quan cao cấp hái, trong đó, có Đại tá Thamasak  thuộc Lực Lượng Đặc Nhiệm 80 ở vùng biên giới Prachinburi, xác nhận với kẻ viết bài này.

  • Nhóm Nguyễn Đồng Sơn và những mưu đồ mới:

Sau khi Hoàng Cơ Minh chết, MTQGTHGPVN không dám công bố tin tức này, vì sợ "Mặt Trận" ta rã và hơn nữa sợ nội bộ sẽ xâu xé nhau để giành giựt tiền bạc vì nhờ số tiền bịp bợm quyên góp được của đồng bào khắp nơi trong mấy năm, "Mặt Trận" đã sử dụng để kinh tài dưới nhiều hình thức như:

Hệ thống Phở Hòa, hệ thống Phở Bằng, hệ thống tàu đánh cá, hệ thống xuất nhập cảng hàng Á châu (nhất là thực phẩm), tiệm bida, mua nhà cho thuê… sau nhiều năm đã sinh lợi rất nhiều .

Vào tháng 5.1988 vừa qua, Nguyễn K.H., bí danh Nguyễn Kim, "Tổng vụ trưởng Tổng vụ Hải Ngoại MTQGTNGPVN" đã cung N.X.N, bí danh Nguyễn Đồng Sơn, trở lại Thái lan (nhờ móc nối với một sĩ quan cấp tướng của Thái, đút lót tiền nhiều để xin được đỡ đầu) để vận động lập lại "chiến khu quốc nội mới" và sẽ tiếp tục xin phép vào các trại biên giới (các trại đang bị Thái chèn ép bắt giam và đòi trả về Việt Nam) để tuyển mộ người (những người trong các trại này đang sống trong tình trạng tuyệt vọng, dễ bị quyến dụ đi theo).

Với sự đút lót và vận động của Sơn-Kim, viên sĩ quang cấp tướng của Thái Lan đang định thúc ép nhóm "kháng chiến" của Thái Quang Trung phải sát nhập với nhóm của Son-Kim để thành lập lại trại Bukdahan. Sau khi đã có trại mới, có một ít quân, họ sẽ xúi dục những người này bịa ra câu chuyện "chiến đấu ác liệt với cộng sản và nhân đó, sẽ công bố cái chết của Hoàng Cơ Minh. Họ cũng đã chuẩn bị đưa phó Đề Đốc hải quân Đinh M.H. lên làm "Chủ tịch Mặt Trận".

Tông tích Nguyễn Đồng Sơn không còn lạ gì đối với các tổ chức chống cộng ở hải ngoại, cũng như với cơ quan an ninh thái Lan. Y là cháu ruột của  Nguyễn Xuân Cúc, bí danh Mười Cúc, tức Nguyễn Văn Linh, đang là chúa trùm đảng cộng sản Việt Nam.

Trước 30.4.1975, Nguyễn Đồng Sơn cùng cánh với Nguyễn văn Hảo. sau khi cộng sản chiếm đoạt miền Nam, Nguyễn Đồng Sơn cũng đã cùng Hảo giúp cho Việt cộng tiếp thu của cải và "quản lý" kinh tế miền Nam, sau đó, cả hai được Việt cộng cho rời Việt Nam sang Pháp theo đường chính thức. năm 1983, Nguyễn Đồng Sơn đã sang Hoa Kỳ tìm cách xâm nhạp "Mặt Trận" và mua được lòng tin cậy của mấy anh em Hoàng Cơ Minh.

Nhóm Thái Quang Trung (con của cụ Thái Văn Kiểm) tuy có nhận sự trợ giúp của Tầu Cộng, nhưng các "kháng chiến quân" sống tại căn cứ Bukdahan cũng rất thiếu thốn cực khổ, và không có tiền mặt để đút lót cho bon tướng, tá Thái Lan, nên có thể phải nhập với "Mặt Trận" của Sơn-Kim để có thêm phương tiện và nhân sự hầu làm vừa lòng các tướng tá thái lan, để được yên, bằng cách canh chừng biên giới và xâm nhập lãnh thổ Đông Dương thâu thập tin tức tình báo cho Thái. Nếu dự định này thành tựu thì sau Hoàng Cơ Minh, "Mặt Trận" của Sơn-Kim sẽ trình diễn mộ màn lừa bịp thứ hai.

  • Tiếp tục Khủng bố:

Từ ngày "Mặt Trận" ra đời đã xảy ra nhiều vụ Khủng Bố nhắm vào các phần tử quốc Gia, đặc biệt là những người cầm bút, trong giới người Việt lưu vong tại Mỹ. Từ đe dọa, đến ám sát, đốt nhà… Những người bị Khủng bố đều có chung một "tội" là không chịu hùa theo đồng lõa với những trò lừa bịp của "Mặt Trận", nên dù không tìm ra thủ phạm, dư luận vẫn biết ai đã chủ mưu những vụ này.

Một hôm vào trung tuần tháng 5.1988, nhân dịp Sơn và kim đến Bangkok, nhờ tình cờ nghe được câu chuyện trao đổi giữa hai đoàn viên "Mặt Trận", kẻ viết bài này càng tin thêm là dư luận đã không sai lầm.

Hôm ấy, kẻ viết bài này đang ngồi trong một Snack bar ở đường Sukhumvit, Bangkok, một nơi dành cho người ngoại quốc du hí, thì gặp hai người Á châu có đeo huy hiệu "Mặt Trận" trên ve áo vest. Người viết tảng lờ như không biết họ là người Việt Nam, ngồi tán tiếng Thái với cô cashier , trong khi vẫn lắng nghe và để ý dò xét hai người này. Một trong hai người dè dặt đưa mắt nhìn người viết rồi nói gì đó với bạn đồng hành. Sau đó, một người giả bộ cầm điếu thuốc lá sang hỏi người viết xin mồi lửa bằng tiếng Việt. Người việt cũng phải đóng kịch bằng cách ngẩn tò te như không hiểu hắn nói gì và hỏi lại bằng một tràng tiếng Thái:
-Tôi không hiểu ông nói gì? Tôi là người Thái. Bộ ông là người Nhật hả? Tôi không biết tiếng Nhật.

Y cười, nói với tôi bằng tiếng Anh:

- Ồ xin lỗi ông, tôi nghĩ ông là người Nhật như chúng tôi.

Từ đó, hai người không e ngại tôi nữa. Họ thản nhiên nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt nho nhỏ. Trong bar, ngoại trừ tôi và hai người đó là Á châu cùng với cô cashier duyên dáng người Thái, còn khách toàn là Tây phương; vì vậy, hai người này không phải e dè gì cả. nhưng họ không biết một điều tối hệ trọng là ở Bangkok có rất nhiều gián điệp của nhiều quốc gia Tây phương và của cả cộng sản nữa, và rất nhiều người biết tiếng Việt, nghe, viết, nói cả tiếng Việt rất giỏi. Có nhiều người nếu không gặp mặt, nhìn họ nói mà chỉ nghe qua vách thì sẽ nghĩ là hai người Việt đang nói chuyện với nhau.

Sau khi nói những chuyện tầm phào, bá vơ, chuyện chơi bời du hí ở các động sang trọng của thủ đô Bangkok, nơi rất nỗi tiếng về các món ăn chơi ở vùng Đông Nam Á, hai người vừa uống bia Singha (loại bia đen của Thái rất nặng), vừa trò chuyện. Một người hỏi:

-Tại sao không làm luôn thằng Nguyễn thanh Hoàng của tờ Văn Nghệ tiền phong cho rồi?
-Tại sao phải làm thằng Nguyễn Thanh Hoàng?

-Tên này liên tiếp chửi bới, bôi nhọ và lật tẩy mặt trận. Nếu không "dứt" thì sẽ tai hại rất nhiều, vì y nắm được rất nhiều tài liệu về hoạt động của Mặt Trận.

-Vậy sao mình không dứt bọn nó cho rồi.

-Bây giờ chưa được. Vì bứt dây động rừng ông biết không? Biết đâu bọn nó đã nhờ cảnh sát bảo vệ, mình cựa quậy bây giờ là nát xương…


  • Kháng Chiến Phục Quốc Hay Giữ Dưa?

Như trên đã trình bày, chính sách Thái Lan từ trước tới nay đối với các tổ chức kháng chiến chống cộng việt Nam là mở cửa cho bất cứ người nào có khả năng về nhân sự, tài chánh, và tổ chức để gây dựng một "chiến khu" ở vùng biên giới thái-Miên hoặc Thái-Lào. Áp dụng chính sách này, Thái Lan có hai điều lợi: Thứ nhất, là họ có một đơn vị biên phòng ngăn cản Việt cộng mà không phải trả lương. Thứ hai, là họ có thể sử dụng những lực lượng kháng chiến Việt-Miên-Lào để trả giá với Việt cộng. Nếu Việt cộng tấn công mạnh sang đất Thái, họ sẽ có cớ để mặc cả bằng cách dọa dẫm sẽ yểm trợ các lực lượng kháng chiến của cả ba nước Đông Dương mạnh hơn… Dù sao thì người Thái vẫn có lợi, đó là chưa kể đến cái lợi về tài chánh do lực lượng có căn cứ ở biên giới thái phải yểm trợ cho kháng chiến của mình qua tay của người Thái. Kháng chiến đã trở thành một dịch vụ sinh lợi cho các vị tướng lãnh Thái, Tư lệnh các đơn vị được phép yểm trợ cho từng tổ chức kháng chiến. thí dụ: đơn vị 309 tình Báo Biên Giới trực thuộc Bộ tư Lệnh quân Đội Hoang gia Thái Lan đỡ đầu cho "Mặt Trận" của Hoàng Cơ Minh. Họ đã che chở cho nhóm Hoàng Cơ Minh và trực tiếp chỉ huy những người lãnh đạo lực lượng Hoàng Cơ Minh. Tư lệnh của đơn vị 309 Tình Báo là tướng Sút-Sai, một người đã được hưởng khá nhiều tiền của nhóm Hoàng Cơ Minh qua trương mục ở Ngân Hàng Quân Đội. Ngoài số tiền "thuê" mảnh đát rừng ở Buntharit, tỉnh Uborn, phải đóng lần đầu cho vị tướng này (khoảng từ 20. 000 đến 30. 000 dollas); hàng tháng "Mặt Trận" lại phải đóng "hụi chết" cho các vị tướng Thái, khi thì 1000 đô la, khi 2-3000 vô kể. Ngoài ra còn phải quà cáp biếu xén bà tướng, và các vị Đại tá, Trung tá… Đơn vị 315 Tình Báo Biên Giới Thái là cha đỡ đầu cho nhóm khắng chiến của ông Lê Quốc Túy.

Những đơn vị kháng chiến trở thành những tiền đồn cho Thái Lan và tùy theo các đơn vị Thái đỡ đầu, các lực lượng kháng chiến Việt Nam còn phải làm công tác tình báo, trinh sát vào nội địa Lào,Miên để thu thập tin tức tình báo. Vì thế, khi nhìn hình ảnh các kháng chiến quân người Việt nam, người ta thấy mặc quân phục Thái, đội mũ của lực lượng biên phòng thái, nhiều người đã tưởng rằng đây là đơn vị của Thái Lan, và không ai nghĩ rằng đó là những người bị giới hạn cư ngụ trong những vùng đèo heo hút gió, không có quyền đi ra khỏi khu vực trú đóng. Thỉnh thoảng mới có một, hai người được người Thái chở vào các thị xã để mua bán, hoặc liên lạc với "hậu trạm" đặt tại Bangkok.

Lực lượng kháng chiến nào cũng có "hậu trạm" đặt tại Bangkok. Khi thì đặt tại nhà một vị tướng Thái, có số điện thoại để liên lạc viễn liên về Hoa Kỳ và các "hậu trạm' này đều thuê hộp thư ở bưu điện để  liên lạc với các tổ chức yểm trợ tại Hoa Kỳ hoặc các nước khác.

Cũng có khi thì "hậu trạm" được các sĩ quan Thái của đơn vị đỡ đầu thuê cho ở một căn nhà bên ngoài thuộc khu an toàn, và thường là nhà của các sĩ quan cao cấp Thái để bảo đảm an toàn; tất nhiên cũng có đầy đủ tiện nghi và phương tiện để liên lạc đi các nơi. Trung bình giá một căn cứ (là một cánh rừng thuộc các tỉnh Đông Bắc Thái Lan giáp ranh giới Miên, Lào), các lực lượng kháng chiến Việt Nam trả cho các vị tướng Thái vào khoảng 20.000 đến 30.000 Mỹ kim… mỗi tháng, lại phải đóng tiền "thuê rừng" cho vị tướng vào khoảng 2000 đến 3000 dollars. Số tiền này hoàn toàn vào túi riêng của vị tướng. Khi vui thì họ cho ở, phật ý thì họ đuổi.

Trên thực tế, chính quyền thái chưa bao giờ chính thức yểm trợ các tổ chức kháng chiến Việt Nam, các nhân vật lãnh đạo các tổ chức kháng chiến chỉ được sự che chở ngầm của quân đội thái và các tướng chỉ huy đơn vị đỡ đầu. Vì vậy, tình trạng của các đơn vị kháng chiến rất mong manh, nhất là anh em từ các trại tỵ nạn nhập vào. Họ bị sống bơ vơ trong các căn nhà lá nằm cheo leo trong những rừng núi hoang vu mà tình trạng tiện nghi rất là thiếu thốn, sinh hoạt hàng ngày cũng vô cùng eo hẹp. Đối với một số những cán bộ lãnh đạo đã có quốc tịch ở các quốc gia tạm dung như Pháp, Úc… thì tình trạng khá hơn, vì khi ông tướng  Thái không bằng lòng vì một lý do nào đó (như nộp tiền hàng tháng trễ), thì họ chỉ trục xuất các cán bộ lãnh đạo này ra khỏi nước Thái; còn những người ở các trại tỵ nạn ra thì đi cũng không xong mà ở cũng không chẳng được, tình trạng này thật là vô cùng bi đát. Người nào liều lĩnh trốn đi một cách bất hợp pháp, nếu người Thái bắt được sẽ bị đánh đập dã man, nếu không thì thì lọt vào tay cộng sản. Đằng nào cũng… chết!!!

Mấy năm nay, các tổ chúc kháng chiến có căn cứ ở Thái Lan cứ quanh quẩn dậm chân ở biên giới Đông Dương, vừa nuôi béo các ông tướng, bà tướng Thái Lan bằng những đồng tiền thu góp của đồng bào ta ở hải ngoại, vừa đóng vai trò "giữ dưa" canh đất không lương cho "nước bạn".

Đây là chiếc thùng không đáy sẽ khiến cho chúng ta lao tâm khổ trí, hao tài, tổn sức vì nó. Nhưng nếu bỏ đi thì cũng không đành lòng, vì còn đâu cơ hội mong manh giải phóng quê hương? Và  niềm tin mù mờ kia sẽ lụi tàn theo năm tháng và quên lãng với thời gian; rồi những cám dỗ xa hoa của đời sống tiện nghi ở nước tạm dung sẽ làm chúng ta không còn thiết tha với chuyện đấu tranh gian khổ. Một khi ngọn lửa đấu tranh đã thực sự lụi tàn, chỉ còn là những tro than lạnh lẽo, thì làm sao chúng ta có thể khơi lại cho bùng cháy dữ dội để thiêu đốt bọn quỷ dữ cộng sản Việt nam,

Tệ hơn nữa, có những nhóm người bất lương với các ý đồ đen tối, đã lợi dụng những "chiến khu" ở thái Lan, để lừa bịp đồng bào, vơ vét tiền bạc của những người dễ tin - Khủng bố những ai dám nói thật, biến kháng chiến thành trò hề, và đẩy lùi giác mơ phục quốc ngày một thêm xa!!!

Nguyễn Toàn

ĐỪNG QUÊN… NGÀY QUỐC HẬN 30 THÁNG 4

Ngày 6-4-2013, cộng đồng người Việt tỵ nạn CS hải ngoại nhận được 1 “tin thật vui” phổ biến trên các diễn đàn về việc “Tiểu bang Virginia chấp thuận Nghị Quyết SJR 455 công nhận ngày 30-4 là Ngày Nam Việt Nam”. Kèm theo tin vui này là bài viết của Tâm Việt (tức ông Nguyễn Ngọc Bích) mang tựa đề “30/4 năm nay, Virginia đi đầu trong việc công nhận Ngày Nam Việt Nam” ghi lại việc hình thành NQ: ai bảo trợ, ai vận động, ý nghĩa, và phản ứng của các cộng đồng miền Đông Hoa Kỳ đối với NQ này.  Đồng hương chưng hửng nhưng kiên nhẫn đọc cho hết Bản NQ qua lời dịch của ông NNB.  Sau 22 mục XÉT VÌ, đồng hương chưa thấy có gì đáng phàn nàn, đều là những lời tán dương người dân Nam VN, nhất là sự chiến đấu can trường của quân đội VNCH; thảm cảnh người dân Nam VN phải chịu dưới chế độ CS hay trên đường trốn chạy CS; sự thành công đáng khen ngợi của người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ….  Tuy nhiên họ để ý đến phần chót của NQ: “Thượng viện QUYẾT NGHỊ, với sự đồng thuận của Hạ-viện, Là Đại Nghị Viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng Tư 2013 và cùng ngày này trong những năm kế tiếp, làm Ngày Công Nhận Nam Việt Nam ở Virginia; và QUYẾT NGHỊ tiếp, Là Thư-ký Thượng-viện chuyển một bản của Nghị Quyết này tới Hiệp-hội Thương mại Á-châu ở Virginia và Nghị-hội Toàn quốc Người Việt tại Hoa kỳ đặng cho những thành viên của hai tổ chức này được biết về quyết định của Đại nghị viện Virginia về vấn đề này….” (bản dịch của ông NNB).  Đồng hương Việt hải ngoại cho là NQ 455 đi ngược lại tinh thần của Ngày Quốc Hận 30-4 vẫn được tổ chức hàng năm nơi có đông người Việt tỵ nạn CS sinh sống.  Chúng ta thử tìm hiểu tại sao đồng hương Việt chống đối mạnh mẽ NQ SJR 455 mặc dù nó mang nội dung ca tụng người dân Nam Việt Nam.
 

1-Ý nghĩa Ngày 30-4 đối với người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại:
 
Tại hải ngoại, chúng ta rất quen thuộc đối với những tên gọi “Tháng Tư Đen” và “Ngày Quốc Hận 30-4”.  Đây là ngày quốc gia VNCH bị bức tử, chế độ tự do, dân chủ tại miền Nam bị sụp đổ, kết quả của chiến tranh xâm lược do Cộng Sản miền Bắc tiến hành trong gần 20 năm (1956-1975).  Vào ngày 30-4-1975, 5 vị tướng lãnh và hàng trăm quân nhân các cấp của QLVNCH tuẫn tiết đền nợ nước.  Sau 30-4-1975, 1 trang sử mới bi thảm bắt đầu cho mọi thành phần trong xã hội miền Nam: từ quân đến dân; giàu đến nghèo; già đến trẻ… Quân nhân và viên chức chính quyền VNCH bị lừa vào các trại cải tạo tập trung, người dân bị đánh tư sản, mất nhà cửa, ruộng vườn, tài sản, bị lùa đi các vùng kinh tế mới… Chiến tranh cướp đi sinh mạng của cả triệu quân, dân 2 miền; làm bị thương cả triệu người khác.  Khi chiến tranh gần kết thúc, khoảng tháng 3 và 4, 1975, quân và dân miền Nam VN nằm chết la liệt trên đường chạy giặc Cộng tràn về các thành phố.  Sau khi miền Nam sụp đổ, hàng trăm ngàn người chết trên biển cả, hay trong rừng sâu khi tìm cách thoát khỏi chế độ CS khắc nghiệt!  Nói đến Tháng Tư Đen, Ngày Quốc Hận 30-4, người ta chỉ còn nhớ đến Máu và Nước Mắt, đau đớn nghĩ đến cảnh nước mất, nhà tan, tương lai mù mịt!  Với những ý nghĩa nêu trên, không có tên nào thể hiện đầy đủ tinh thần của ngày lịch sử 30-4 này bằng tên “Ngày Quốc Hận”.
 
Sau khi thoát khỏi Việt Nam Cộng Sản, và được định cư tại quốc gia tự do khắp 5 châu, hàng năm vào ngày 30-4, người Việt tỵ nạn CS vẫn tổ chức Lễ Quốc Hận để tưởng niệm và tri ân các anh hùng tử sĩ vị quốc vong thân, tưởng niệm các quân, dân, cán chính  VNCH chết trong các trại tù CS, các đồng bào chết trên đường tìm tự do.  Tại các buổi lễ Quốc Hận, họ vạch trần các tội ác của CS đối với đất nước và người dân VN để người dân Việt và cả thế giới biết CSVN là kẻ phạm tội ác diệt chủng, giết hại cả trăm triệu người trên thế giới.  Ngày Quốc Hận 30-4 cũng là dịp để giới trẻ trong cộng đồng học hỏi các tấm gương sáng của các thế hệ cha, anh hầu kế thừa sự nghiệp tranh đấu vì tự do, dân chủ còn dở dang của chúng ta. 
 

2- Ý Nghĩa Ngày 30-4 đối với Cộng Sản Việt Nam:
 
30-4-1975 là ngày Bắc quân CS thôn tính được miền Nam Việt Nam . Chúng khoe khoang “giải phóng” được miền Nam , khiến “Mỹ phải cút” và “Ngụy phải nhào” .  Hàng năm trong nước, chúng cho tổ chức các lễ hội để ăn mừng chiến thắng, ca tụng thành quả của chiến tranh “chống Mỹ cứu nước”, ca tụng các “liệt sĩ đã quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”, ca ngợi chiến sĩ anh hùng, tuyên dương gia đình có công với cách mạng v.v…Hẳn chúng ta còn nhớ Sơn Hào, trong Mục Thư Độc Giả đăng trên nhật báo Người Việt, Nam California ngày 9-7-2012 đã viết “…30-4 là ngày hội của toàn dân đoàn kết, chiến thắng, khiến cả dân tộc vui mừng tự hào, giúp Việt Nam có 1 nhà nước thống nhất, 1 hệ thống chính trị thống nhất..”  Hắn còn láo xược viết như sau “ …chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Saigon, còn dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc là người thắng trận, thu giang sơn về một mối, chấm dứt ách thống trị của thực dân mới…”  Thậm chí tháng 12, 2012 vừa qua, tên văn nô VC Huy Đức còn cho phát hành sách “Bên Thắng Cuộc” trong các cộng đồng Việt hải ngoại để tuyên truyền láo khoét cho CS nhằm đầu độc giới trẻ, là những người không có nhiều kinh nghiệm về CS.  Trong nước, trừ bọn cán bộ CS trở nên vinh thân phì gia nhờ chiếm được miền Nam trù phú, thịnh vượng; mỗi lần 30-4 trở về, người dân miền Nam phải sống lại những thảm cảnh của nhiều năm về trước, nén sự đau thương, và nuốt nỗi uất hận vào trong lòng. 
 
Tại hải ngoại, các buổi lễ Tưởng Niệm Quốc Hận 30-4 là cái gai chọc vào mắt người CS.  Chúng sợ nhất ngày này vì không ngày nào gợi nhớ những kỷ niệm đau thương do CS gây ra bằng ngày này.  Ngày này khiến người ta nhớ đến cuộc chiến tranh phi nghĩa do chúng gây ra và bắt nhân dân cả 2 miền Nam, Bắc chịu biết bao chết chóc, mất mát.  Ngày này làm người dân Việt nhớ đến các tội ác tày trời của chúng;  hận chúng đưa đất nước và dân tộc Việt vào tuyệt lộ, bần cùng hóa nhân dân miền Nam để cả nước cùng chung số phận nghèo khó, mất tự do, mất hạnh phúc như đồng bào miền Bắc; hận chúng đưa cả nước vào vòng nô lệ Tàu cộng để ngày nay Việt Nam mất dần đất, biển và đảo.  Mối hận này khiến người Việt tiếp tục chống cộng, quyết tâm tranh đấu để dân chủ hóa nước nhà, và quang phục quê hương.   
 
Từ lâu CSVN luôn tìm cách làm biến đổi ý nghĩa ngày 30-4 tại hải ngoại.  Chúng rất muốn mọi người quên khía cạnh bi thương của biến cố 30-4 để tội ác của chúng từ từ được xóa nhòa.   Trên một số websites, chúng ta tìm thấy những đề nghị “không nên khóc than, buồn rầu trong ngày 30-4; cần tổ chức các hoạt động vui tươi dễ dàng thu hút giới trẻ, nên tổ chức việc ăn mừng tự do, là một thứ vô cùng quý báu đồng bào được thụ hưởng tại các quốc gia tạm dung…”  Thậm chí có người còn đề nghị: “Ngày 30-4, trong nước CS ăn mừng chiến thắng, thì ở hải ngoại chúng ta ăn mừng tự do”?!  Ai là người có thể vui và ăn mừng được trong ngày 30-4?  Đồng bào miền Nam đau khổ đã đành, mà đồng bào miền Bắc cũng chẳng vui gì trừ lũ cán bộ đầy quyền uy, thế lực.  30-4-1975, nhà văn Dương Thu Hương khi theo đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, đã khóc và nói rằng “…thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ.  Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử.  Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải…”   
 
 Vì vậy nếu người dân Việt tại hải ngoại quên đi Ngày Quốc Hận 30-4, không còn nhắc nhở đến ngày này, và không tổ chức các buổi lễ Quốc Hận trong cộng đồng, coi như Cộng Sản VN sẽ nhổ được cái gai trong mắt, và hoàn thành được việc “bình định” cộng đồng hải ngoại.  Quốc Hận 30-4 không còn thì người Việt hải ngoại không còn là “người tỵ nạn chính trị” mà chỉ còn là một “nhóm di dân, định cư” bình thường như bao nhóm dân thiểu số khác.
 

3- Các nỗ lực xóa bỏ Ngày Quốc Hận của Việt Gian CS, và phản ứng của đồng hương Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại:
 
Năm 2004, tuần báo Trách Nhiệm, tiếng nói của Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam California, số 221 ngày 12-8-2004, có đăng 1 bài báo với tựa đề “Kế hoạch tổ chức Ngày Tự Do cho Việt Nam vào ngày 30-4-2005 tại thủ đô Washington, D.C.” do 4 tổ chức sau đây đứng tên chịu trách nhiệm:
 
-                Ủy Ban Vận Động Chính Trị Người Mỹ gốc Việt
-                Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ
-                Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam Lên Đường
-                Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam tại Bắc Mỹ
 
Tại tiểu bang Georgia, đài Tiếng Nước Tôi (TNT) của Mặt Trận Việt Tân cũng phát đi lời kêu gọi đồng hương tham gia “Ngày Tự Do cho VN 30-4” (NTDCVN) tại Washington, D.C., tham dự buổi Diễn hành cho Tự Do (Freedom March) và nhiều sinh hoạt khác.  Kế hoạch ngày 30-4 năm 2005 đã làm đồng hương Việt tỵ nạn CS nhiều nơi phẫn nộ.  Ngày 30-4 là khởi đầu cho sự kiện lịch sử: miền Nam VN mất tự do.  Tại sao những người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại lại chọn ngày này làm “Ngày Tự Do cho Việt Nam ”?   Tổ chức Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn và các đoàn thể chống Cộng tại Minnesota lên tiếng phản đối bằng Văn Thư ngày 18-12-2004 gửi đến Tuần báo Trách Nhiệm nhờ phổ biến.  Khối Lập Trường Chung gồm 334 tu sĩ, nhân sĩ, trí thức, cựu quân nhân, chính trị gia, nhà văn, nhà báo ra bản tuyên bố ngày 15-2-2005 cực lực lên án âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30-4.  Sau đó, Ban Tổ Chức NTDCVN đã phải đổi danh xưng “Ngày Tự Do cho VN” thành “Ngày Tranh Đấu cho Tự Do VN”.  Ngày 20-3-2005, các tổ chức cộng đồng và đoàn thể tại tiểu bang Georgia cũng ra 1 Bản Tuyên Bố, nói lên lập trường dứt khoát “xem ngày 30-4 là Ngày Quốc Hận chứ không thể là Ngày Tự Do”.
 
Thời gian trước đây, có một số người còn có ý kiến muốn đặt tên cho 30-4 là “Ngày Thuyền Nhân”.  Âm mưu này nhằm mục đích làm phai lạt đi ý nghĩa của Ngày Quốc Hận, vô hiệu hóa hoạt động của các Hội Cựu Quân Nhân, và làm tiêu hao tiềm lực chống cộng của người Việt hải ngoại.  Các tay chân của CS, những tên thân cộng, hoặc những kẻ tham lợi cam tâm làm tay sai cho CS tìm mọi cách đổi tên ngày 30-4 để xóa tội cho CS, và từng bước một “bình định” khối người Việt hải ngoại cương quyết giữ lằn ranh Quốc-Cộng, không chịu hợp tác với chúng (tài liệu của tác giả Trần Gia Phụng).
 
Cuối tháng 12, 2005, đài phát thanh TNT lại cho phổ biến “Thư Mời Tham Gia Ý Kiến Chọn Ngày Tỵ Nạn VN” của Nhóm Vì Tự Do (tài liệu của tác giả Lão Móc).  5 ngày được nêu ra cho đồng hương chọn, trong đó lại cũng có ngày 30-4. 
 
Đầu tháng 4, 2013, sự việc Nghị Quyết SJR số 455 được một số người Việt tại Virginia vận động, và được Quốc hội Virginia thông qua vào cuối tháng 2, 2013 cho thấy một nỗ lực khác để xóa tên Ngày Quốc Hận tại hải ngoại.  Khi tin tức về NQ được loan truyền trên các diễn đàn, đồng hương khắp nơi bày tỏ thái độ chống đối mạnh mẽ, không chấp nhận việc Ngày Quốc Hận 30-4 tại Virginia bị Quốc Hội Virginia tùy tiện đổi tên, mang 1 tên mới đi ngược lại tinh thần Ngày Quốc Hận của người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại. 
 
Theo bài viết của ông NNB (Tâm Việt), “để đón nhận tin mừng này, các cộng đồng VN ở Miền Đông đang rủ nhau về Richmond đi diễn hành ngày 27 tháng 4 tới đây-nhằm đánh dấu một mốc mới trong cuộc đấu tranh cho chính nghĩa VN tự do”.  Chương trình sinh hoạt tưởng niệm ngày 30 tháng 4 của CĐVN vùng Washington, DC, Maryland & Virginia cũng có phần “diễn hành đến địa điểm nhận Quyết Nghị của Virginia tưởng niệm Ngày 30 tháng 4” vào ngày 27-4-2013.   Vì bị đồng hương Việt phản đối dữ dội,  ngày 9-4-2013, CĐVN và LHCCS vùng Washington, DC, Maryland & Virginia phải quyết định “không tiếp nhận NQ SJR 455 vì NQ này thay đổi tinh thần Ngày Quốc Hận 30-4, hủy bỏ cuộc diễn hành ngày 27-4-2013 lên Richmond, Virginia nhận NQ…”  Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30-4 tại hải ngoại, một lần nữa lại thất bại. 
 

4- Ai chịu trách nhiệm về NQ SJR 455 tại Virginia, chọn 30-4 làm “Ngày Nam VN”?
 
Thực hiện việc đổi tên ngày 30-4, khiến ngày lịch sử của người Việt nạn nhân CS, cả trong nước lẫn hải ngoại, mang 1 ý nghĩa khác với ý nghĩa nguyên thủy của Ngày Quốc Hận, đi ngược lại nguyện vọng của họ là một việc làm không thể chấp nhận được.  Vì vậy tất cả các âm mưu xóa Ngày Quốc hận trong nhiều năm qua đều bị đồng hương Việt bẻ gãy, và đi đến thất bại thảm hại. 
 
Ngày 9-4-2013, ông Nguyễn Ngọc Bích, chủ tịch (?) của Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ (National Congress of Vietnamese Americans) gửi 1 thư ngỏ bạch hóa một số điều liên quan đến bản NQ gây nhiều tranh cãi này.  Ông viết “ Nghị Quyết SJ 455 KHÔNG bắt đầu từ tôi hay Nghị hội…đó là do thiện chí của một người bạn Mỹ của VNCH chúng ta, ông Dick Black, một cựu chiến binh TQLC đã từng tranh đấu (?) ở VN…có tham vọng…đi tìm lại sự công bằng cho người Việt tự do chúng ta…đưa ra một nghị quyết như SJ 455 để nhận định cho chính xác rồi buộc các sách giáo khoa phải viết lại cho đúng sự thật…”  Cũng theo ông Bích, ông Black liên lạc với một số người Việt gồm các doanh gia và cựu quân nhân VNCH để giúp ông soạn thảo NQ, và sau cùng mời ông Bích “tham gia vào công việc soạn thảo (cho) có bề thế hơn”.  Như vậy, ông Bích đã xác nhận trách nhiệm của ông trong việc hình thành NQ 455.  Tại Virginia, một số doanh gia hay thậm chí một số cựu quân nhân có thể không quan tâm nhiều đến vấn đề chính trị, hay khía cạnh tế nhị của Ngày Quốc Hận đối với người Việt tỵ nạn CS, nhưng ông NNB, với tư cách là 1 giáo sư đại học, hiểu biết nhiều về các vấn đề chính trị, một nhà hoạt động cộng đồng nhiều năm (tổ chức Nghị Hội của ông có 26 năm hoạt động theo lời ông viết), cựu giám đốc đài Á Châu Tự Do (RFA), ông hẳn phải biết ý nghĩa của Ngày Quốc Hận trong cộng đồng người Việt tỵ nạn CS.  Lẽ ra ông phải cố vấn cho họ chọn 1 ngày khác, và không thể là ngày 30-4.  Chuyện vô lý ở chỗ một biến cố lịch sử đã được cộng đồng đặt tên theo ý nghĩa của nó và chọn ngày để kỷ niệm thì không thể được đặt một tên khác, nhất là việc đặt tên mới lại không phải do cộng đồng thực hiện. Các nghị quyết về cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH đâu có mục chọn 1 ngày nào đó để vinh danh lá cờ di sản tự do của người Mỹ gốc Việt đâu!  Năm 2002, Quốc Hội Virginia cũng từng ban hành Nghị quyết SJR 139 xác định 30-4 là “Ngày Tưởng Niệm” trong cộng đồng người Việt tại Virginia (National Vietnamese Remembrance Day), Nghị Quyết SJR 137 xác định Ngày Quân Lực 19-6 của VNCH là “Ngày Chiến Sĩ Tự Do Mỹ gốc Việt” (Vietnamese American Freedom Fighters Day).  Như vậy trong 2 NQ này, ngày tháng và ý nghĩa đều không thay đổi.  Khi muốn hỗ trợ cho nhân quyền tại VN, QH Virginia đã chọn ngày 11- 5 làm “Ngày Nhân Quyền cho VN” (1 ngày mới).   Nay nếu QH Virginia muốn ca tụng thành tích của người dân Nam Việt Nam và  chọn 1 ngày mang ý  nghĩa này (South Vietnamese Recognition Day), đó phải là 1 ngày mới, không thể chọn 1 ngày đã có sẵn tên, và lại là ngày quan trọng nhất trong lịch sử tỵ nạn CS của người Việt, ngày Quốc Hận 30-4.  Đây là 1 sai phạm không thể chấp nhận được.  Chính ra nhóm chữ “South Vietnamese Recognition Day” trong bản tiếng Anh của QH Virginia phải được dịch là “Ngày Vinh Danh Người Dân Miền Nam VN” chứ không phải là “Ngày Nam Việt Nam” hay “Ngày Việt Nam Cộng Hòa” như  lời dịch và giải thích của ông NNB.   
 
NQ SJR 455 đã không được phổ biến rộng rãi trong đồng hương; chỉ có một số nhỏ biết được về quá trình vận động.  Mọi sự được giữ bí mật vì sợ “hỏng chuyện” (lắm thầy thối ma)! và  sợ “có kẻ phá hoại” (lời ông NNB). Tại sao ông NNB sợ NQ này sẽ hỏng chuyện?  Phải chăng ông sợ chuyện năm 2005 tái diễn (kế hoạch Ngày Tự Do cho VN mà Nghị Hội của ông cũng tiếp tay thực hiện mà không thành công)?   Chính ra trong quá trình thông qua 1 NQ (chẳng hạn các nghị quyết công nhận cờ VNCH của các hội đồng thành phố hay quốc hội tiểu bang),  phải có phần “điều trần” trước ủy ban trách nhiệm; sau buổi điều trần công khai (hearing), nếu không có lời phản đối của người dân, dự thảo của NQ mới được đưa ra biểu quyết để xem có được chấp thuận hay không.  NQ SJR 455 liên quan đến cộng đồng người Việt, đã được soạn thảo và thông qua mà nhiều người Việt trong cộng đồng không hề hay biết.  Chính ông NNB đã viết “…Hôm đó, TNS Dick Black cũng “tiết lộ một tin vui đến cộng đồng chúng ta…”.  Một quá trình “dân chủ” như ông NNB ca tụng tại sao phải giữ bí mật kỹ đến thế?!  Hành động của ông NNB trong quá trình hình thành NQ 455 quả không trong sáng chút nào. 
 
Chúng ta không phủ nhận thiện chí của Quốc hội tiểu bang Virginia luôn dẫn đầu trong việc ban hành các Nghị Quyết rất có lợi cho cộng đồng người Việt tỵ nạn CS tại Hoa Kỳ. 

Nhờ vậy mà chính nghĩa của khối người Việt hải ngoại được sáng tỏ.  NQ SJR 455 lần này cũng mang nội dung rất tích cực; chỉ có chi tiết ngày chọn vinh danh là không hợp lý mà thôi (ngày 30-4).  Việc chọn sai ngày cũng không phải là lỗi của TNS Dick Black, một người bạn Mỹ tốt của cộng đồng người Việt.  Việc chọn sai ngày là lỗi của những người Việt đứng ra thỉnh nguyện, và vận động (petitioners).  Cộng đồng người Việt tại thủ đô Washington, DC, Maryland & Virginia cần liên lạc với TNS Dick Black, trình bày cho ông rõ điểm sai của NQ, và thỉnh nguyện việc sửa đổi cần thiết.  Nếu không làm công việc này, một số người có thể lợi dụng Bản Nghị Quyết này, vận động các dân cử địa phương để ban hành các nghị quyết tương tự.  Thư “trần tình” của  ông NNB (9-4-2013) đã nêu tên một số người muốn xin bản Nghị Quyết SJR 455 để có cuộc vận động tương tự tại địa phương của họ.   Như vậy Ngày Quốc Hận 30-4 của người Việt tỵ nạn CS tại Hoa Kỳ có thể sẽ “bị đổi tên” bằng nhiều nghị quyết khác, và với thời gian ý nghĩa “Quốc Hận 30-4” sẽ bị xóa nhòa. 
 
Kết luận, 30 tháng 4 là một ngày chúng ta không thể quên, và không ai có thể làm chúng ta quên ngày lịch sử này.  “Ngày Tang” của miền Nam VN nói riêng, và của tất cả người Việt yêu chuộng tự do nói chung là ngày cần được ghi nhớ, và làm lễ tưởng niệm hàng năm.  Đất nước Việt còn bị thống trị dưới chế độ độc tài CS, người dân Việt còn bị áp bức, bóc lột dưới gông cùm CS, thì mối hận này của chúng ta đối với CSVN vẫn còn tồn tại.  Chúng ta cũng đừng quên Nghị Quyết 36 của CSVN được ban hành ngày 26-3-2004.  Năm 2014 là năm CSVN sẽ tổ chức 10 năm thi hành NQ 36 tại hải ngoại, và tất nhiên chúng cần có 1 số “thành tích” để dâng Đảng.  Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận tại hải ngoại; kêu gọi hòa hợp, hòa giải cuội dù được sự tiếp tay của nhiều Việt Gian trong cộng đồng, chắc chắn không thể thành công.  Chúng ta đồng ý với nhà thơ Bùi Phượng Vĩ:
 
NGÀY QUỐC HẬN MÃI MÃI  LÀ NGÀY QUỐC HẬN!
  Nguyễn Quốc Đống
Cựu SVSQ K.13/TVBQGVN

Phương thức đấu tranh lật đổ chế độ VGCS - Trần Thanh

Phương thức đấu tranh để lật đổ chế độ cộng sản
 Trần Thanh
 Ðây là đề tài đã từng gây ra nhiều tranh luận vì có sự khác biệt ý kiến, và trước đây, đã có nhiều người viết bài về đề tài này. Hôm nay, trong phạm vi bài viết này, tôi cố gắng nêu ra một bức tranh tổng quát, hy vọng có thể đóng góp một phần nhỏ trong công cuộc đấu tranh dành lại tự do cho dân tộc.
 Trước hết, chúng ta thử điểm sơ qua những ý kiến dị biệt:
 - Không nên dùng hai chữ "lật đổ", nghe nó bạo lực và sắt máu quá! Eo ơi, mỗi khi nghe nói đến "lật đổ" là tôi lại hình dung ra cuộc cách mạng năm 1789 xảy ra tại Pháp, hoặc cuộc cách mạng Nga năm 1917, biết bao nhiêu máu đổ, thịt rơi!

Ta nên dùng các nhóm chữ sau đây để diễn tả:
 - "giải thể chế độ cộng sản"
- "chuyển giao chế độ cộng sản"
- "xóa bỏ từng bước, từng phần chế độ cộng sản"
- "thực hiện cuộc cách mạng nhung"
Như vậy nghe nó .... lịch sự, văn minh hơn! Quốc tế người ta thấy mình "văn minh, lịch sự" thì họ dễ dàng ủng hộ! Chỉ có những người ...kém học thức mới ưa lật đổ chế độ cộng sản!
Nhận xét:
 Việc dùng đúng chữ, nêu đúng bản chất của vấn đề rất là quan trọng. Có chính danh mới có chính nghĩa và mới dẫn đến hành động đúng. Từ tư tưởng bước sang hành động, phải có cầu ngôn ngữ giao thông. Ngôn ngữ đây phải là ngôn ngữ của sự chính danh, chính nghĩa chớ không thể là ngụy ngữ và sự hèn nhát. Nhiều người chủ trương rằng phải gọi Hồ Chí Minh và những thằng đầu gấu tướng cướp việt gian cộng sản bằng "ông", bằng "ngài" thì mới là người "văn minh, lịch sự"! Ðã có một số tờ báo giấy ở hải ngoại trịnh trọng đăng những cái tít lớn ở trang nhất như sau:
- Ngài Chủ tịch nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Nguyễn Minh Triết sang viếng thăm Hoa Kỳ ...
 Khi chiến đấu với kẻ thù, diện đối diện, mà ta không dám gọi đúng tên, nêu đúng cái bản chất của nó ra thì chúng ta đã thua ngay từ đầu rồi! Nó là thằng ăn cướp thì chúng ta phải gọi nó là "THẰNG ăn cướp" chớ không thể gọi trại đi là "ông đại ca" hay ông này ông nọ, và nhất là không dám đề cập đến hai chữ "ăn cướp"! Cái dạng đấu tranh sĩ khí rụt rè gà phải cáo này đang nhan nhản khắp nơi!
Mặt khác, nếu chúng ta dùng nhóm chữ "cách mạng lật đổ chế độ cộng sản" thì người đọc có thể hình dung ra đó là phương thức đấu tranh dùng SỨC MẠNH của TOÀN DÂN, bằng nhiều hình thức khác nhau để quật đổ bạo quyền cộng sản. Có thể có đổ máu ít hoặc nhiều và mục tiêu chính của chúng ta là tiêu diệt tận gốc cái chế độ cộng sản hung tàn bạo ngược và bè lũ việt gian. Chẳng thà có đổ máu, một số người phải hy sinh nhưng chúng ta có thể cứu được 85 triệu người trong và ngoài nước thoát khỏi ách nô lệ! Ví dụ như một người dám hy sinh chịu đau để được giải phẫu, cắt bỏ cái bướu độc ung thư, còn hơn là cứ ngồi đó cầu nguyện để chờ chết!
Thế còn nhóm chữ "lịch sự" như "giải thể/chuyển giao/xóa bỏ từng bước, từng phần chế độ cộng sản" thì sao?  Xin thưa, đó là những phương pháp "đấu tranh" quỳ gối, bưng bô, van xin để được làm đại biểu quốc hội bù nhìn của việt cộng, hoặc xin được tổ chức bầu cử quốc hội có quốc tế giám sát ..v..v.. Ðặc biệt, "cuộc cách mạng nhung" là một điều hoang tưởng trong tình huống nước Việt Nam chúng ta hiện nay.
 
CÓ THỂ THỰC HIỆN ÐƯỢC MỘT "CÁCH MẠNG NHUNG" HAY KHÔNG?
 Ðây là điều mà tên Alibaba Nguyễn Chí Thiện và tên việt gian Ðỗ Thị Thuấn,chủ báo điện tử Ánh Dương, thường xuyên đề cập và kêu gọi đồng bào ta nên kiên nhẫn chờ một "đấng minh quân" (Goóc Ba Chớp Việt Nam) xuất hiện để cứu nguy cho dân tộc! Ðồng bào cứ yên chí đi, cứ ngồi đó mà chờ, đừng có nhọc công đấu tranh hay biểu tình, phản đối làm gì! Cứ yên tâm đi du lịch Việt Nam , hưởng thụ cho sướng cái thân!
Trước đây, đã có một số tên cò mồi chính trị, xuất hiện trên báo điện tử VietNam Exodus, nói gần nói xa rằng: đấng "minh quân" đó chính là ... "ngài" thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng!!! Bọn bưng bô đã đánh bóng cho "ngài" Dũng rằng ngài là người .... liêm khiết(!); ngài là dân MIỀN NAM , cùng "phe mình"(?); ngài là người cấp tiến thân Mỹ!!! Nói tóm lại, theo những lời đánh bóng của bọn bưng bô, "ngài" Nguyễn Tấn Dũng mà lên ngôi "tổng thống" nước Việt Nam thì bảo đảm 85 triệu dân sẽ .... chống gậy đi ăn mày hết ráo!!!
Alibaba Thiện và những đồng chí của hắn cho rằng cuộc "cách mạng nhung" đã xảy ra tại Tiệp Khắc thành công thì có cơ may nó cũng sẽ xảy ra tại Việt Nam , cùng với sự "giáng trần" của ngài Goóc Ba Chớp Việt Nam !  Như vậy chúng ta cứ yên chí ... ngồi chờ, đừng có đấu tranh làm chi cho mệt! Thật ra, nếu tìm hiểu cho kỹ, chúng ta thấy rằng, trên bình diện tổng quát, Tiệp Khắc và Việt Nam có một số điểm giống nhau. Ðó là nguyện vọng chung của toàn dân đều mong muốn xóa bỏ tận gốc chế độ cộng sản. Tuy nhiên, nếu xét về hoàn cảnh lịch sử và địa lý thì hai nước không giống nhau:
- Nước Việt Nam chúng ta, ngay từ thập niên 1925 - 1935 đã có tên đại việt gian Hồ tặc TÌNH NGUYỆN đi làm tay sai cho đế quốc Liên Xô
- Cùng thời với tên Hồ tặc là một số những tên việt gian khác, được đào tạo tại trường Ðại Học Phương Ðông bên Liên Xô, thành lập nên cái đảng Cộng Sản Việt Nam. Tất cả những tên này đều TÌNH NGUYỆN đi làm việt gian và rất mong được quan thầy Liên Xô nhận làm việt gian, để được bố thí tiền bạc và quyền lợi!!!
- Láng giềng của nước Việt Nam là Trung Cộng, một nước cộng sản khổng lồ. Chính nước này đã là nơi dung chứa và đạo tạo nhiều tên việt gian cộng sản. Tất cả những tên này đều TÌNH NGUYỆN đi làm tay sai cho tên chủ nô, quan thầy Trung Cộng.

Còn nước Tiệp Khắc thì sao?
 Kể từ sau Ðệ Nhị Thế Chiến, Tiệp Khắc BỊ CƯỠNG BỨC gia nhập khối cộng sản thế giới do Liên Xô cầm đầu,và đến năm 1989, khi đế quốc Liên Xô bị sụp đổ thì cộng sản Tiệp Khắc cũng tự động tan rã theo. Ta có thể ví Liên Xô và các nước cộng sản chư hầu ở Ðông Âu như một sợi giây xích Domino mà trong đó Liên Xô là mắt xích chính. Một khi mắt xích chính bị gãy thì toàn bộ những con cờ Domino khác cũng bị gãy đổ theo. Do đó, nếu như không có sự sụp đổ của đế quốc Liên Xô thì cho dù người dân Tiệp Khắc có cố gắng làm bao nhiêu cuộc "cách mạng nhung" cũng vô ích.
Riêng bọn cộng sản Việt Nam, nhờ sống "xa mặt trời" và sống kế bên tên chủ nô khổng lồ Trung Cộng, bị tên này kềm kẹp rất kỹ, cho nên bọn chúng vẫn còn sống sót đến ngày hôm nay. Nói như vậy không có nghĩa là chúng ta cứ ngồi chờ sung rụng, chờ cho đến khi nào Trung Cộng tự sụp đổ thì đảng cộng sản việt gian sẽ sụp đổ theo. Theo quy luật đào thải và do những yếu tố mâu thuẫn nội tại, Trung Cộng sớm muộn gì cũng phải tan rã. Tuy nhiên,để tiết kiệm xương máu của đồng bào, chúng ta phải cùng đồng lòng, quyết tâm đứng dậy đạp đổ bạo quyền cộng sản càng sớm càng tốt.
Công cuộc đấu tranh của chúng ta khó hơn cuộc "cách mạng nhung" tại Ðông Âu rất nhiều. Lý do vì một bên là TÌNH NGUYỆN và một bên là BỊ CƯỠNG BỨC. Hay ta có thể ví một cách nôm na rằng có hai cô gái; một cô tình nguyện đi làm điếm và một cô bị cưỡng bức phải làm điếm. Ðảng cộng sản Việt Nam với tên Hồ tặc chính là cô gái TÌNH NGUYỆN ÐI LÀM ÐIẾM. Ta có thể khuyên nhủ cô gái bị cưỡng bức làm điếm bỏ nghề dễ dàng nhưng ta không thể khuyên nhủ con điếm tình nguyện. Muốn con điếm tình nguyện phải bỏ nghề, chỉ còn có nước là dùng biện pháp mạnh. Tương tự như vậy, muốn lật đổ bọn cộng sản, chúng ta phải dùng sức mạnh của toàn dân qua nhiều hình thức khác nhau. Không thể nói chuyện hòa bình, thương lượng hay van xin bọn chúng.

PHƯƠNG THỨC ÐẤU TRANH ÐỂ LẬT ÐỔ BỌN VIỆT GIAN CỘNG SẢN:
 Hiện nay có nhiều người bi quan cho rằng, bọn việt gian cộng sản mạnh quá. Bọn chúng có bạc tỷ đô la, có vài triệu công an và bộ đội trong tay, súng ống và nhà tù đầy dẫy. Ðó là chưa kể bọn chúng đang được chính quyền Mỹ và nhiều nước trên thế giới ủng hộ. Trong khi đó thì lực lượng đấu tranh trong và ngoài nước của chúng ta thì rời rạc và yếu ớt, súng đạn không có thì làm sao đấu tranh thắng lợi? Tuy nhiên, thấy như vậy mà không phải như vậy. Những gì mà những kẻ bi quan nhìn thấy và cho là "yếu" chỉ là phần chóp nhọn của một tảng băng đang trôi trên biển. Sức mạnh vô địch của toàn dân chính là phần băng khổng lồ đang chìm ẩn dưới mặt nước. Những người đang đấu tranh thực sự chính là những người đấu tranh âm thầm và bí mật. Họ đang đoàn kết với nhau chặt chẽ và thậm chí họ không cần kêu gọi cộng đồng hải ngoại trợ giúp. Ta có thể quan sát một vài hiện tượng sau đây để có thể suy luận:
- Hiện nay, ở trong nước, từ nam chí bắc đang dấy lên một phong trào toàn dân rủ nhau ... đánh công an! Ðây có thể được xem như một "mốt" giải trí thời thượng, tựa như thiên hạ rủ nhau đi hát karaoke hoặc nhảy đầm! Và thật là trớ trêu, nơi mà phong trào này phát triển rầm rộ nhất chính là tại hai tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh, quê hương của Hồ tặc và của nhiều tên đầu gấu cộng sản khác. Chính tại nơi "cái nôi của cách mạng", người dân lại hăng hái đánh công an nhiều nhất, quyết tâm tiêu diệt cho được cái công cụ chuyên chính vô sản của bọn cướp! Nhà nhà thi đua, người người thi đua, gặp công an ở đâu là đánh đó, và đánh chết bỏ! Phong trào này bộc phát mạnh quá, đến nỗi không có tên công an nào dám đi ra ngoài đường một mình, lơ mơ là toi mạng! Mỗi lần muốn đi đâu, bọn chúng phải rủ nhau bốn, năm tên cùng đi và có võ trang hẳn hoi.
- Mới đây nhất, tại tỉnh Ðồng Nai đã xảy ra một vụ đụng độ giữa công an và dân chúng địa phương. Kết quả là bọn công an phải bỏ của chạy lấy người: - chiếc xe mô tô bị bỏ nằm chỏng trơ ngoài đường, bị dân chúng bu lại đập phá nát. Bọn công an tiếp viện kéo đến nhưng chỉ dám đứng đằng xa, trơ mắt ếch ra mà nhìn một đám đông quần chúng đang bừng bừng nổi giận!
Như vậy, chúng ta thấy rằng người dân trong nước đang dần dần giành lại thế chủ động, không còn sợ hãi công an như trước nữa. Cán cân lực lượng đang bắt đầu nghiêng dần về phía quần chúng, đại diện cho 90% dân số. Chín người đánh một người, không chột cũng què! Bọn việt gian cộng sản chỉ là một thiểu số, cho dù bọn chúng có súng đạn nhưng chắc chắn không thể nào địch lại được với sức mạnh của toàn dân. Phía người dân, tuy không có súng đạn nhưng bất cứ thứ gì mà họ đang có trong tay, cũng có thể trở thành vũ khí: - một đôi guốc cao gót hoặc một cục đá lượm ngoài đường cũng có thể chọi bể đầu những tên công an. Băng vệ sinh của phụ nữ cũng có thể biến thành một thứ vũ khí, một loại bùa trừ tà rất hiệu nghiệm, tên việt gian cộng sản cao cấp nào mà bị ném trúng mặt thì bảo đảm hắn sẽ tới hồi mạt vận, bị đi ở tù hoặc mất chức, nặng hơn có thể bị toi mạng! 
Trong thời đại ngày nay, chúng ta đánh giặc bằng TRUYỀN THÔNG - KINH TẾ LUẬT PHÁP. Những hình thức võ trang quân sự chỉ là thứ yếu.
Ðánh giặc bằng truyền thông:
 Ðây là thứ vũ khí lợi hại nhất. Có thể nói thẳng, nếu chúng ta có ưu thế về truyền thông và sự tuyên truyền chính trị được hữu hiệu, sự chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta. Có nắm được truyền thông thì tiếng nói của những tổ chức đấu tranh mới có cơ hội xâm nhập được vào quần chúng và dẫn dắt quần chúng đứng lên hành động. Từ tư tưởng bước sang hành động, phải có cầu ngôn ngữ giao thông. Thông qua truyền thông, chúng ta có thể tố cáo những tội ác tày trời của tập đoàn việt gian cộng sản, vạch rõ cho mọi người thấy được cái bản chất xấu xa, ăn cướp của chế độ cộng sản, tố cáo cho toàn dân thấy những bộ mặt thật, đáng ghê tởm của những tên cò mồi chính trị, phản tỉnh dỏm như Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Khắc Toàn, Ðỗ Nam Hải, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương, Hoàng Minh Chính ..v..v.. Một việc làm khác cũng rất quan trọng, đó là chúng ta phải lột mặt nạ băng đảng Việt Tân, phơi bày bộ mặt thật của bọn chúng cho toàn dân biết. Ðây chính là những tên giặc nội tại cực kỳ nguy hiểm, luôn luôn khoác áo người quốc gia nhưng thực chất là đâm sau lưng chúng ta từng ngày, từng giờ!
Ðối với mặt trận tại hải ngoại, chúng ta đang nắm ưu thế trên các diễn đàn Paltalk. Những tên đặc công đỏ việt cộng và bè lũ tay sai đều bị chúng ta đánh cho sứt càng, gãy gọng đến nỗi có nhiều tên đã phải bỏ trốn mất biệt, không còn dám chường bộ mặt ... chó ra nữa! Các tờ báo điện tử của chúng ta tuy ít nhưng rất đồng lòng trong việc chống cộng, giáng nhiều đòn sấm sét lên đầu bọn đặc công đỏ và những tên việt gian như băng đảng Alibaba và những ổ rắn độc của bọn chúng như các tờ báo điện tử Ðàn Chim Việt, Ánh Dương, Người Việt ..v..v..
Công việc khó khăn nhất và nhiều thử thách nhất, đó là làm sao chúng ta đưa được tiếng nói đấu tranh vào trong nước, đến với từng khán thính giả. Chính vì ý thức được vai trò của truyền thông nên bọn việt gian cộng sản đã bằng mọi cách phải giữ sự ÐỘC QUYỀN. Tên đầu gấu việt gian Nguyễn Tấn Dũng đã từng tuyên bố: -nhà nước cương quyết phải giữ độc quyền về truyền thông, và sẽ không bao giờ để cho tư nhân hóa!!! Nếu bọn chúng cho tự do báo chí, cho tư nhân được tự do thành lập các đài truyền thanh và truyền hình thì bảo đảm chỉ trong vòng một năm là chế độ của bọn chúng sụp đổ, không cần quốc tế hoặc Mỹ can thiệp! Nội việc người dân nổi giận cứ tỷ lệ mười người xúm lại túm cổ một thằng việt gian cộng sản để hỏi tội thì bọn chúng có chạy đi đàng trời!
Ðánh giặc trên mặt trận kinh tế:
Vấn đề này đã được nhiều người đề cập. Trong bài viết này chúng ta chỉ lướt qua:
 - Hạn chế tối đa việc gửi tiền về Việt Nam
- Tẩy chay những tổ chức từ thiện vì làm việc từ thiện chính là đi nuôi béo bọn việt gian cộng sản. Chỉ trừ một trường hợp chúng ta cần tiếp tục làm, đó là quyên tiền giúp các thương phế binh VNCH còn đang bị kẹt lại tại quê nhà. Tuy nhiên, việc chuyển tiền về đến tay người nhận phải được giám sát kỹ hoặc chúng ta tìm một cách thức nào đó, chuyển về mà không thông qua bọn việt gian cộng sản cùng những tên cò mồi trung gian ăn cắp. Cách tốt nhất là từng cá nhân nhờ chính người nhà của mình ở Việt Nam trao tiền giùm.
- Không đi du lịch Việt Nam cho đến khi nào chế độ cộng sản bị sụp đổ
- Tẩy chay toàn bộ các hàng hóa từ Việt Nam
- Không hợp tác, làm ăn với việt cộng trong bất cứ lãnh vực gì
 Chỉ cần chúng ta thực hiện thành công được khoảng 60% những điều nêu trên thì chỉ trong vòng HAI NĂM, chế độ việt gian cộng sản sẽ tan rã! Sức mạnh chúng ta đang có trong tay nhưng chúng ta đã không sử dụng trong hơn 30 năm qua!!! Ðáng buồn hơn, đã có tình trạng này xảy ra: - tay phải thì cầm gậy đánh việt cộng, tay trái thì đem tiền nuôi nó! Như vậy thì không biết đến bao giờ mới quang phục được quê hương!!!
Ðánh giặc bằng luật pháp:
 Ðây chính là mặt trận ngoại giao. Chúng ta vận động chính phủ Mỹ và nhiều nước trên thế giới có những biện pháp mạnh đối với bọn việt gian cộng sản. Ví dụ như áp dụng các lệnh cấm vận, trừng phạt về kinh tế và ngoại giao vì bọn chúng vi phạm nhân quyền, buôn bán phụ nữ và trẻ em, đàn áp tôn giáo, cướp đất, cướp nhà của dân oan, cán bộ đảng viên cộng sản cướp vợ của dân, đi mua trinh tiết của thiếu nữ vị thành niên, ăn cắp tiền viện trợ của Liên Hiệp Quốc ..v..v..
Cả 1001 tội ác với nhiều bằng chứng và nhân chứng sống!!! Bọn chúng sẽ lâm vào thế tứ bề thọ địch, đồng thời, nguồn tiền để nuôi âm binh (công an và bộ đội) thì ngày càng cạn. Lũ âm binh không có tiền lương, bị đói, chúng sẽ nổi giận, quay súng bắn vào đầu những tên thầy pháp! (bộ chính trị và trung ương đảng) Cuối cùng, tự bọn chúng giết hại lẫn nhau, chúng ta không tốn một viên đạn!
  Kết luận:
 Trước đây, ở trong nước, Khối 8406 đã đưa ra Bản tuyên ngôn tự do dân chủ 2006, kêu gọi việt cộng phải tôn trọng những quyền căn bản của công dân và kêu gọi người dân đấu tranh hòa bình, bất bạo động. Giả sử bọn việt gian cộng sản cho phép thành lập 100 chính đảng đối lập nhưng chúng vẫn nắm ÐỘC QUYỀN về truyền thông, bao gồm truyền thanh, truyền hình, báo giấy, báo điện tử ..v..v.. thì chẳng khác gì chúng cho phép mua xe hơi nhưng cấm .... mua xăng và cấm hội họp!!! Một tổ chức dù được công khai hoạt động nhưng không có bất cứ một phương tiện gì để đưa tiếng nói của mình đến quần chúng thì tổ chức đó trở nên vô dụng! Cũng ví như một cô gái có giọng ca thiên phú rất hay nhưng không được bất cứ một cơ quan truyền thông nào lăng xê, quảng cáo thì tài năng đó cũng bị vùi dập vào đống tro bụi thời gian!
 Do đó, vấn đề không phải là "kêu gọi" hoặc "xin cho".  Việt cộng không cho, ta vẫn cứ tiến hành công việc truyền thông và tuyên truyền, bằng cách bán công khai hoặc làm chui.
 Và vấn đề cũng không phải là đấu tranh "hòa bình, bất bạo động"! Cả thế giới đã từng nói chuyện phải trái, nói chuyện "hòa bình, bất bạo động" với thằng cộng sản suốt mấy chục năm nay rồi mà có thuyết phục gì được nó đâu? Trái lại, càng ngày càng bị nó lừa bịp! Những đảng viên của Việt Tân mỗi lần tổ chức hội họp đều treo cái bảng to tổ bố trước ngực với dòng chữ "Chúng tôi đấu tranh hòa bình, bất bạo động"! Y như những tiệm phở bò viên treo bảng quảng cáo "bảo đảm nước phở nguyên chất, không bỏ bột ngọt, không bỏ hàn the"!!!
Hòa bình, bất bạo động mà lại đi xử tử những kháng chiến quân ở trong rừng, đi ám sát những nhà báo đã dám lên tiếng nói sự thật!!!
Nhân vật Ðỗ Nam Hải, nhà "đấu tranh" dân chủ ở trong nước cũng thường xuyên nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc "đấu tranh hòa bình, bất bạo động, trong khuôn khổ tôn trọng luật pháp của nhà nước"! Ai cũng biết Hải là một con cờ, một tên hề chính trị do đảng Việt Tân dựng nên. Và trung tâm Thúy Nga cũng đã có lần giới thiệu chiến sĩ "phục quốc" Nguyễn Thị Thanh Nga. Ðây cũng là một sản phẩm "made in Việt Tân", được quảng cáo là chiến sĩ trong biệt đội Thiên Nga, có cái "bèng tú từa hưa"!  
Chúng ta, người Việt trong và ngoài nước cùng đồng lòng đánh giặc trên ba mặt trận truyền thông, kinh tế và luật pháp. Chúng ta linh hoạt và đoàn kết để đấu tranh và quan trọng nhất là đừng ngây thơ bị thu hút, rớt vào những cái bẫy rập do việt cộng và Việt Tân giăng ra là uổng phí cả đời. Rất nhiều thanh niên trẻ hiện nay đã ngây thơ dại dột, bị dụ dỗ vào những tổ chức chính trị ma trơi để đi nuôi béo bọn việt gian cộng sản, đi làm điều ác mà cứ tưởng mình đang làm điều thiện!!!
 Trần Thanh